• NGUYỄN NGỌC CƠ
Xuân này khác với mùa xuân ấy
Năm ba mươi của thế kỷ hai mươi
Đảng sinh ra nơi xứ lạ quê người
Đoàn kết Nhân dân, một lòng cứu nước!
Việt Nam ơi! Trăm năm dài Pháp thuộc
Rách áo, đói cơm, lạnh buốt hồn người
Mẹ khóc thâu đêm, em thơ mất nụ cười
Khổ nhục kiếp người anh Pha, chị Dậu...(*)
Duy nhất đúng - một con đường tranh đấu
Theo Đảng, toàn dân hiểu thấu lẽ sinh tồn
Cách mạng triều dâng, bão cuốn, sóng dồn
Nghệ Tĩnh khơi nguồn, Nam Kỳ khởi nghĩa!
Tháng Tám bốn lăm, kẻ thù bạt vía
Mẹ hiền ơi! Tổ quốc Việt Nam ơi!
Đảng gọi mùa xuân, nắng ấm chân trời
Sống lại rồi, hỡi đồng bào, dân tộc!
Kháng chiến chín năm - tầm vông, gậy gộc
Điện Biên Phủ vang danh, chấn động địa cầu
Thực dân Pháp đầu hàng, can thiệp Mỹ lún sâu
Tội ác chất chồng mưu đồ xâm lược.
Xẻ dọc Trường Sơn lên đường cứu nước
Bao thế hệ Việt Nam tiếp bước quân hành
Mùa Xuân bảy lăm thắng lợi hoàn toàn
Mỹ cút, ngụy nhào Sài Gòn giải phóng
Đảng của ta ơi! Người hóa thân Thánh Gióng
Đổi mới từng ngày, gió lộng đường khơi
Định hướng tương lai, xây dựng cuộc đời
Đưa Nhân dân đến bến bờ hạnh phúc!
Sinh Nhật Đảng - rộn ràng lời chúc:
Đảng vì dân, Đảng của Nhân dân!
Cây đời căng nhựa thanh tân
Chín lăm Xuân ấy trong ngần tiếng thơ...
(*) Nhân vật trong tác phẩm "Bước đường cùng" của Nguyễn Công Hoan và "Tắt đèn" của Ngô Tất Tố.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Cám ơn bạn đã quan tâm